Ước nguyện về một đời sống no đủ và thịnh vượng là khát vọng cháy bỏng của con người ở mọi thời kỳ. Nhằm đáp ứng một phần ước nguyện đó, nhiều tôn giáo đã xây dựng và định hình nên những vị thần chuyên trách, thường gọi là thần tài.
Trong kinh Tăng chi bộ, chương Bốn pháp, phẩm Đạo hành, Đức Phật dạy rằng: Này các Tỳ-kheo, có bốn đạo hành này. Thế nào là bốn? Đạo hành không kham nhẫn, đạo hành kham nhẫn, đạo hành nhiếp phục, đạo hành an tịnh.
Tất cả chúng sanh đều có những điều kiện giống nhau. Ban đầu được sinh ra, sau đó thay đổi, và cuối cùng là hư hoại và chết. Cái chết là điều không ai muốn, nhưng không ai có thể thoát khỏi. Cái chết chờ đợi tất cả chúng ta ở cuối con đường.
Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo: Ta không tranh luận với thế gian, chỉ có thế gian tranh luận với Ta. Vì sao như vậy? Này Tỳ-kheo, nếu ai nói đúng như pháp thì người ấy không tranh luận với thế gian.
Căn cứ theo lộ trình tu tập như Phật đã dạy, một Tỳ-kheo khi chưa giải thoát hoàn toàn thì việc thoái thất có thể diễn ra. Tuy nhiên, khi vị ấy đạt đến giải thoát hoàn toàn viên mãn, đã đạt đến bất động, thì không còn bất kỳ một sự thoái thất nào.